KHÔNG PHẢI CHỦ NGHĨA QUÂN PHIỆT ĐÂU, NHƯNG…
Ông Clêmăngxô đã chứng minh rất rành rọt cho thê giới nói chung, và cho người Mỹ nói riêng rằng nước Pháp không phải là một nước quân phiệt, cũng không phải là một nước đê quốc chủ nghĩa, hoàn toàn chẳng phải thế đâu nhé!
Thế nhưng ông Ácsimbô lại vừa mối làm cho tiêu mất đôi chút cái vẻ mỹ miều của những lời nói của “Ông Cọp”, khi ông Ácsimbô viết trong bản báo cáo vừa rồi của ông ta về ngân sách thuộc địa rằng:
Năm 1914, quân đội chiếm đóng gồm có 1.852 sĩ quan, 17.290 hạ sĩ quan và lính người Âu, 42.099 người bản xứ; lại phải thêm vào số đó 1.979 người trong các đội cảnh vệ bản xứ của Đahômây, Ghinê và Bờ Biển Ngà, hiện nay những đội lính này đã được thay thế bằng những đội quân chính quy. Tổng cộng quân số là 63.220 người.
Từ sau chiến tranh, người ta đã phải thiết lập tại các khu vực uỷ trị, Tôgô và Camơrun, những trại lính mà quân số lên tối 1.712 người.
Ngoài ra, còn phải thành lập, nhất là tại Tây Phi thuộc Pháp, những đơn vị đặc biệt đê tuyến mộ, đăng ký nhập ngũ và huấn luyện sô binh lính người bản xứ phục vụ ồ Pháp hoặc ồ nước ngoài. Các đơn vị đó đã thu hút 2.237 người, trong đó có 271 sĩ quan và hạ sĩ quan người Âu.
Sau hết, con số những người bản xứ phục vụ ồ Pháp hoặc ở nước ngoài, và do các thuộc địa trực thuộc Bộ Thuộc địa cung cấp, là 45.000 người.
Nếu chúng ta nói thêm rằng, chỉ riêng ồ Đông Dương, chi phí về quân sự năm 1921, cũng đã hơn 35.600.000 phrăng, trong khi đó ngân sách giáo dục có không đầy 350 nghìn đồng bạc và ngân sách về y tê không đầy 65 nghìn đồng bạc thì sẽ thấy ngay tất cả sự tôt đẹp của chế độ thực dân của cái nước Cộng hoà Pháp rất nhân từ và đã tài giảm quân bị này.
NGUYỄN ÁI QUỐC
Báo L’Humanité, ngày 28-9-1923.
Để lại một bình luận
Hãy trở thành người đầu tiên bình luận!