LÒNG NGAY THẲNG CỦA CHÍNH PHỦ THUỘC ĐỊA
Trong thời chiến tranh vinh quang, để có được những “tình nguyện quân”, người ta đã hứa trời hứa biển với dân bản xứ. Chiến tranh hết, những lời hứa trang trọng ấy cũng được trang trọng quên đi.
Trong kỳ công trái trước lần cuối- công trái mà dân bản xứ hưởng ứng “một cách tự nguyện với một tấm lòng sốt sắng và phấn khởi” đến nỗi phải đóng két lại trước thời hạn vì đã được gấp hai lần rưỡi số tiền dự định. Đối với lần công trái này, ngoài những biện pháp thúc ép, người ta còn hứa với những người mua, phẩm hàm, hoàn tiền dễ dàng, và hàng lô cái khác nữa.
Bây giờ, khi lòng trung thành đã được chứng tỏ, những người mua công trái trở thành người dại dột. Không những các cơ quan tài chính không nhận mua lại trái phiếu mà còn từ chối cả việc cầm cố trái phiếu. Thế đó, những việc tốt trở thành xấu! Còn về những phẩm hàm và sắc phong cao quý khác thì xin kiểu!
Còn nữa, muốn lĩnh được những trái phiếu đã hoàn toàn quá hạn trả, người chủ phiếu còn bắt buộc phải xuất trình thẻ thuế thân.
Chúng ta có nên phàn nàn cho 72.177 kẻ “khốn khổ là đồng [1] bào của chúng ta đã mua công trái hay không ? Trước khi trả lời câu hỏi này, chúng ta hãy tự hỏi xem việc này, nếu phải là một việc có ích thật, mà không công bô” là của nhà nưốc, không tuyên truyền, chang quảng cáo, thì liệu có bao nhiêu đồng bào hào hiệp này của chúng ta chịu nhả ra một xu?
Sự thông minh tính toán của đám “dã dân” cũng chang lép gì so vối tài loè bịp hứa hẹn của giối “nắm quyền”.
N. T.B. Phủ Toàn quyền Đông Dương sắp được phép phát hành đợt hai công trái 90.000.000 phrăng. Khéo đấy, anh em ơi!
Báo Le Paria, số 11, ngày 1-2-1923.
[1] Tác giả chơi chữ pauvre có nghĩa là nghèo, nếu đặt sau danh từ, nhưng có nghĩa là đáng thương nếu đặt trước danh từ. Tác giả đặt chữ
“pauvre” trong ngoặc kép đế chơi cả hai nghĩa.
Để lại một bình luận
Hãy trở thành người đầu tiên bình luận!